"Và rồi ta đẩy những người thương mình ra xa bằng sự mâu thuẩn bản thân
Muốn họ bên cạnh nhưng chẳng một phút một giây để họ biết rằng ta cần
Mang theo bên mình kiếp sống phong trần, không đợi người khác ban lòng trắc ẩn
Ta sống như thể duyên trời đối đãi tàn khốc ra sao ta vẫn chấp nhận
Để đến cuối cùng ta biết rằng có vài người suốt đời ta không thể quên
Đến cuối cùng bản ngã của mình vẫn chính là nơi ta muốn về đến
Đến cuối cùng ta vẫn kẻ cô độc trong danh sách của bề trên
Không buồn, không vui, không giữ một ai kề bên"